Nhà chính là nơi ta tìm về

"Nếu không ổn thì trở về nhà mình con nhé!".

Chỉ một câu ngắn gọn như thế nhưng nó ẩn chứa biết bao tình cảm trong đó. Câu nói ấy nó như chìa khóa mở toang tất cả mọi cảm xúc, sự mệt mỏi, nỗi nhọc lòng, trắc trở. Với tôi, gia đình là quan trọng nhất.

Google photo

Nếu ngày hôm nay đây, bạn mệt mỏi bởi những vấn đề gì đi chăng nữa, áp lực từ công việc, môi trường sống xung quanh hay cuộc sống với bao lo toan bề bộn ngoài kia thì bạn hãy nhấc điện thoại lên và gọi về nhà, gia đình hay người mà bạn yêu thương, nơi đó họ sẽ mang đến động lực cho bạn và khiến bạn vui vẻ, thoải mái hẳn ra. Tin tôi nhé!

Dẫu cho đó là một căn biệt thự lộng lẫy có đất đai rộng hàng trăm hecta, hay đó chỉ là một căn nhà nhỏ nhỏ, xinh xinh đơn giản bên mảnh vườn nhỏ, hay đó chỉ là một túp lều tranh liu xiu đi chăng nữa thì nó cũng vẫn là nhà.

Nhà không phụ thuộc vào hình dáng vẻ ngoài hay vật liệu xây dựng để tạo nên nó nhưng quan trọng là những con người sống nơi ấy, nơi ta tìm về, nơi luôn sẵn sàng dang rộng tay chào đón, ôm trọn lấy ta mọi lúc khi ta cần.

Google photo

Được trở về nhà nó giống như được liều thuốc điều trị vết thương lòng, như được sạc đầy bin, bổ sung năng lượng, giống như ta gặp được người yêu sau những tháng ngày lạc bước nhau trên đường đời.

Khi ta biết có người chờ ta ở nơi quê nhà, là người luôn thấu hiểu ta nhất, là người chấp nhận được ở con người ta đủ điều, là người luôn sẵn lòng lắng nghe ta, là người mà dẫu có chuyện gì xảy ra họ vẫn luôn bên cạnh ta, luôn nói với ta rằng: " Không sao nhé! Nếu quá mệt, không ổn thì về nhà mình con nhé!" thật sự tốt biết nhường nào.Tôi tin rằng câu nói đó nó ẩn chứa biết bao tình cảm và đầy năng lượng trong đó mà ta không thể đong đo đếm được.

Tôi là đứa con gái đã xa nhà từ khi học lớp 10 cho đến bây giờ khi tôi đã tốt nghiệp đại học xong, đi làm cũng được hơn 4 năm rồi, tính ra cũng ngót hơn chục năm xa xa, tầm 14 năm rồi nhỉ.

Cuộc sống xa nhà, xa gia đình là những mỗi tối trước khi đi ngủ hay sau khi tắm gội xong sau một ngày làm việc vất vả đó là một hoạt động mà tôi làm thường xuyên khiến nó trở thành thói quen rồi đó là gọi điện thoại về cho mẹ.

Đôi khi chẳng có gì để nói nhiều đâu, đơn giản cũng chỉ là vài câu quá đỗi quen thuộc như mẹ đang làm gì, mẹ ăn cơm chưa, mẹ ngủ chưa, nay nhà mình được gì ăn cơm hở mẹ, như thế thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Hay có những ngày tôi có biết bao câu chuyện để kể với mẹ. Tôi có thể nói chuyện với mẹ cả hàng tiếng đồng hồ mà không hết chuyện, dẫu có gọi về cho mẹ hàng ngày đi chăng nữa.

Google photo

Hôm nay là ngày tôi rất mệt mỏi sau công việc tôi nhận làm ngoài giờ, tôi nói với mẹ rằng hôm nay tôi gặp chuyện không vui, hôm nay thời gian có vẻ trôi chậm lắm mẹ à! Nó rất chậm trong cảm nhận của tôi. Tôi giãi bày với mẹ tất cả cảm xúc của mình trong ngày hôm nay cho đến khi nghe câu " Nếu mệt, không ổn thì về nhà mình con nhé!". Tự dưng đôi mắt tôi cay cay, cảm giác trên đôi gò má nóng hổi của tôi lúc này nó ươn ướt làm sao.

Nhà là nơi ta quay về. Nơi đó có những con người luôn dang rộng tay chào đón ta, luôn sẵn sàng bao bọc, chở che, an ủi, động viên ta.

Đôi khi trong cuộc sống có những câu chuyện không hay mà ta vấp phải và chính ta cũng chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với nó.

Cuộc sống có thể gặp khó khăn đấy nhưng ít nhất ta cũng biết rằng ở nơi ấy " Nhà " luôn có người chờ đợi ta. Thế là đủ sưởi ấm cho con tim này thêm đong đầy hạnh phúc rồi.

" Không ổn thì về nhà mình con nhé!".

Chỉ cần thế thôi, tất cả mọi thứ sẽ ổn khi ta biết rằng ta không phải tồn tại một thân một mình trên thế giới bao la rộng lớn này.

"Nhà, chính là nơi ta tìm về".

Previous Post Next Post