Ôi phượng vĩ đong đầy bao kỷ niệm
Những nỗi nhớ, niềm thương tuổi học trò.


" Hạ ơi anh xa em mấy mùa phượng rồi
Mà lòng ngỡ như mình vừa xa cách ngày hôm qua

Anh yêu em cũng trong mùa phượng đỏ
…"
(Hạ thương - Ngọc Sơn)

Nghe đâu đây vang vọng lại, ôi những mùa phượng vỹ đã qua ôm trọn bao thương nhớ. Tôi vội quay sang, nhìn qua nhìn lại không gian chẳng ai cả ngoài riêng mình. Có lẽ đó là những ký ức đẹp đẽ của tuổi học trò nó luôn đọng lại mãi trong tôi. Cho dù qua bao thời gian đi chăng nữa thì hình ảnh chùm phượng vĩ đỏ rực của những năm tháng áo trắng rạng ngời ấy mãi theo tôi trong suốt cả cuộc đời này. Tôi yêu màu đỏ rực của chùm phượng vĩ, tôi yêu lắm màu áo trắng của tuổi học trò nó đơn sơ, mộc mạc làm sao. Chính nó đã cho tôi biết bao kỷ niệm, bao hoài mong, bao nỗi nhớ, khát khao thời tuổi trẻ.

" ...Giờ đây anh bôn ba khắp nẻo đường đời
Lòng nặng niềm thương về người em gái nhỏ miền quê
Anh sẽ trở về trong mùa phượng vĩ đơm hoa
…"
(Hạ thương - Ngọc Sơn)


Lại vọng lên trong tôi bao lời hứa hẹn của ngày xưa. Phượng vĩ đỏ rực khắp sân cả mấy mùa rồi mà anh nơi đâu, có còn nhớ đến người em gái nhỏ miền quê xưa. Nắng rọi chang chang lên màu phượng đỏ, một mình em loay hoay với những chùm phượng rơi rãi khắp sân chờ bóng dáng của một ai kia với lời hẹn ước năm nào biết ai có còn nhớ hay chỉ mình em nuôi mãi niềm hy vọng dư âm của một thời áo trắng học trò còn sót lại.


Previous Post Next Post